Sắp đến mùa xuân nên Thượng Đế mở
một cuộc thi để chọn ra gương mặt đại diện cho mùa đẹp nhất trong năm này. Các
tiên nữ háo hức chuẩn bị trang phục cầu kỳ để dự thi.
Tiên Mây nhờ thần Gió gom những vầng
mây đẹp nhất dệt thành chiếc áo dạ hội sáng chói lóa.
Nàng tiên Ánh Sáng vốn được Thượng
Đế cưng chiều nên đoán chắc mình sẽ được chọn. Nàng suốt ngày lo trang điểm bằng
rất nhiều màu tuyệt đẹp mượn từ thần Sắc Màu đến mức xao nhãng cả việc phát
sáng cho khắp thế gian, khiến trái đất chỉ còn màu xám buồn thảm.
Thiếu ánh sáng nên các khu vườn ở
trái đất trở nên ủ rũ. Cây không thể ra hoa, kết trái, muông thú, vạn vật chìm
trong cơn ngái ngủ, chim chóc không thèm cất tiếng hót. Những người nông dân vô
cùng lo lắng, buồn bã vì họ có nguy cơ mất trắng khi vụ mùa không thu hoạch được.
Họ khóc than vang vọng đến tai nàng tiên Hương. Đang bận rộn sắp xếp các túi hạt
thơm để phân phát cho các loài hoa, tiên Hương vẫn nhanh chóng xuống trần tìm
hiểu sự tình.
Biết chuyện, tiên Hương bay đến gặp
tiên Ánh Sáng để trình bày, nhưng nàng chưa kịp nói gì thì tiên Ánh Sáng đã xua
tay:
** Ta bận lắm, lúc khác hãy nói
chuyện nhé!
Thế là tiên Hương phải năn nỉ tiên
Mây cho mình mượn chiếc áo ánh sáng. Thần Gió giúp nàng thổi ánh sáng và các loại
hương thơm khắp nơi, mang đến sức sống cho muôn loài. Nhân gian lại rộn lên tiếng
nói cười, hoa nở khoe sắc khắp nơi, ong bướm rập rờn như trẩy hội.
Nghe thần Gió kể, Thượng Đế vô
cùng tức giận. Người quở trách tiên Ánh Sáng và phong tiên Hương làm nữ thần
mùa xuân.
Song tiên Hương từ chối:
** Thưa ngài, mùa xuân tươi đẹp là
nhờ sự góp sức của mọi người như thần Gió, tiên Mây… chứ không phải công của
mình con ạ.
Dù nàng không nhận danh hiệu nhưng
mọi người vẫn đồng lòng tôn vinh nàng là nữ thần mùa xuân
0 nhận xét:
Đăng nhận xét